Cảm giác sợ hãi, hốt hoảng kinh hoàng vẫn chưa rời khỏi tâm trí tôi dù chỉ một phút, từ sau trận động đất 7,9 độ richter ở Nepal ngày hôm nay. Chúng tôi đã có một ngày dài khủng khiếp, căng thẳng trên từng km đường chạy từ Kathmandu tới Pokhara, trục đường chính trong trận động đất này.
Ngay khi chúng tôi vừa dừng lại chuẩn bị cho buổi rafting chiều nay, đứng cách Kathmandu 80km (rất gần với tâm chấn), lúc đó khoảng hơn 11h trưa, đang lục tục mặc áo phao thì bất ngờ dưới chân tôi mặt đất rung chuyển mạnh. Chúng tôi nhìn nhau và cảm giác như trong phút chốc mọi người đều im lặng đứng chết trân, bàng hoàng vài giây chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy quá nhiều tiếng la hét. Tất cả mọi người đều đang đứng rất gần bờ sông bắt đầu chạy tán loạn, nháo nhác. Lúc đó tôi thật sự hoảng loạn, tim đập thình thịch, chỉ kịp nghe tiếng chồng gọi cả nhóm chạy lên phía trên dốc cao hơn rồi dừng lại ở 1 bãi đất trống. Mặt đất vẫn tiếp tục rung chuyển mạnh, chúng tôi nhìn nháo nhác xung quanh và nhận ra ngọn đồi trước mặt có 2 ngôi nhà đổ sập xuống, khói bụi cuốn mù mịt. Chúng sập xuống ngay cơn chấn động đầu tiên. Sau đó còn 2 cơn rung chấn nữa cách nhau vài phút.
Trên con đường chúng tôi đi tiếp có rất nhiều đoạn đường đầy đất đá lở. Tâm trí chúng tôi căng như dây đàn suốt chặng đường hơn 100km về Pokhara. Dọc đường đi nhìn thấy đông người dân nằm ngồi ở ngoài đường. Tôi đoán là có chỉ thị từ phía chính quyền. Và đúng vậy họ yêu cầu toàn bộ người dân ở những khu vực chịu ảnh hưởng động đất sẽ ở trên nền đất bên ngoài nhà mình để đề phòng dư chấn.
Cho đến lúc này có thống kê lên tới khoảng 1400 người thiệt mạng ở Nepal. Khu vực Everest basecamp có 6 người leo núi thiệt mạng do lở tuyết. Đọc tin và theo dõi hình ảnh về Kathmandu bị tàn phá kinh hoàng, đền thờ, cung điện, phố cổ nơi chúng tôi vừa đứng đó chiều qua tận hưởng sự thanh bình trầm mặc nghìn năm tuổi mà xót từ trong ruột. Có quá nhiều xác người được kéo ra từ đống đổ nát. Mọi thứ chỉ một màu đau đớn tan hoang. có lẽ những bức ảnh chúng tôi chụp được là một thong những khoảnh khắc bình yên cuối cùng còn xót lại của Patan.
Vừa trải qua những phút giây này, ý nghĩ lớn nhất trong đầu tôi: cuộc sống vô thường, mọi sự tranh đấu của con người cũng chỉ như hạt cát nằm trên lòng bàn tay của tạo hóa. Mong manh làm sao! Sống được trên đời ngày nào hãy sống cho trọn tâm trọn sức. Chỉ 1 tích tắc thôi mọi thứ có thể vỡ nát. Còn gì để mà tiếc, mà thương!
Share your thought