03/05/2015: Và tôi nhận ra mình là một kẻ nhạy cảm yếu đuối.


Hôm nay lại là một ngày dài nặng nề. Càng về gần đến Kathmandu sự tàn phá của trận động đất càng rõ rệt. Men theo con đường đèo ở độ cao gần 2400m. Chúng tôi chứng kiến rất nhiều ngôi nhà đổ sụp hoàn toàn, gạch ngói vỡ nát, xô chậu đồ dùng văng tứ tung. Nơi vùng núi tương đối hẻo lánh này ko thấy có các đoàn cứu trợ, người dân nghèo phải căng lều bạt tạm ngủ ngoài trời trong thời tiết về đêm giá lạnh. Các gia đình tự loay hoay cứu trợ và thu dọn đống đổ nát hoang tàn. Phụ nữ, Trẻ nhỏ, người già cũng tự đi vác gạch, tự chui vào những ngôi nhà đổ nát vẫn còn nguy hiểm của mình bới tìm những gì còn xót lại trong đống đổ nát . Ko có dấu hiệu nào từ sự hỗ trợ của các tổ chức.

Chúng tôi dù rất vội vã trở về Kathmandu trong tâm trạng lo lắng, trong túi của mấy đứa chỉ còn chút tiền mặt Rupi không đủ để có thể làm những việc thiện lớn lao gì. Chỉ dám dừng lại trước vài ngôi nhà sụp hoàn toàn có nhiều trẻ nhỏ đang đứng ngồi nheo nhóc, thăm hỏi họ và cho bọn trẻ con ít tiền. Muốn giúp họ nhiều hơn nữa nhưng tất cả những đồng Rupi trong túi chúng tôi chỉ còn có bấy nhiêu. Chúng tôi chẳng ai nói với nhau câu nào nhưng đều tự mình móc đến những đồng cuối, chỉ bớt lại chút ít đủ cho 1 bữa ăn và bữa ngủ tối nay. Ở những vùng sâu vùng xa sự cứu trợ của chính phủ dường như ko chạm tới được.
Chúng tôi cứ loanh quanh ở ngôi làng và quyết định ngủ lại Daman. Lòng vòng tìm một chỗ ngủ đêm và bất ngờ gặp một trận mưa đá. Không thể tệ hại hơn. Cảm thấy bi quan, chán nản và buồn bã. Trong giây lát, ý nghĩ của tôi : Trời đất có cần tàn nhẫn với người dân Nepal đến vậy ko? Đẩy họ đến sự chết chóc và mất mát quá lớn. Những người sống xót còn chưa kịp qua cơn đau đớn thì lại tiếp tục đối mặt với sự sinh tồn của chính mình. Động đất buộc họ phải sống cảnh màn trời chiếu đất khổ sở với những cơn mưa giá lạnh hàng đêm. Giờ lại thêm 1 cơn mưa đá vùi dập. Còn chỗ nào để trốn khỏi cơn giận của thiên nhiên, chỗ nào là nơi nương náu cho họ. Tinh thần bê bết, tôi ko biết mình có thể chịu đựng thêm những cảnh này khi về đối mặt với Kathmandu ko?

Và giờ tôi nhận ra mình là một kẻ nhạy cảm yếu đuối.

Tôi ngồi dưới hiên của một nhà nghỉ nhỏ ko thể tuềnh toàng hơn, gia đình này tự kinh doanh trên ngôi nhà của họ. May mắn ngôi nhà của họ còn nguyên vẹn. Mấy đứa trẻ rất đáng yêu, dù nhiều chuyện kinh khủng chưa kịp qua đi nhưng ánh mắt vô tư vẫn reo vui trên khuôn mặt. Chúng tôi cùng vào bếp làm bữa tối, chuyện trò rất nhiều. Bữa cơm toàn rau có thêm ít trứng nhưng ngon và đủ ấm lòng. Thấy sự lạc quan của họ khiến tinh thần tôi được tốt lên. Suốt chặng đường trên đất Nepal, cảm nhận rõ ràng nhất về con người là sự chân thành, hiền hậu. Cảm tình này khiến tôi cứ day dứt trong lòng.

Trong đầu tôi lúc này ko chỉ còn có sự lo lắng an toàn thoát thân, tôi mong mình có thể chia sẻ phần nào những nỗi đau, sự mất mát của họ. Và chúng tôi nhất định sẽ phải làm.

HoaVoKhuyet
9 years ago

Những người tự nhận thấy mình yếu đuối mới thực sự là những người mạnh mẽ.

NDLoc
7 years ago

@HoaVoKhuyet: Xin cảm ơn những tấm lòng của các bạn

Share your thought