15/06/2014: Trống Vắng


Hình như nỗi nhớ vơi dần thì nỗi buồn lại tăng lên, nỗi đau dần nguôi ngoai thì trong lòng lại ngập tràn cô đơn.

Ngày chủ nhật trôi qua thật buồn, lang thang một mình đi qua những con đường hình như mới thấy nơi nào cũng ngập tràn kỉ niệm, nơi nào cũng có hình bóng anh.Muốn thoát ra, muốn đi đến một nơi không có hình bóng anh, nhưng không được, vì tám năm qua không có nơi nào mà anh không cùng e đi qua...

Mệt mỏi, em tạt vào quán cafe quen thuộc, vẫn chố ngồi quen thuộc. Nhìn dòng người tấp nập, ai cũng có đôi có cặp, mới thấy mình chỉ có một mình. Đối diện em là chố trống mà khi xưa anh vẫn ngồi đó, em vẫn nhớ anh luôn gọi cho mình một cốc cacao nóng, vì anh thích vị ngọt của nó, còn em thì chỉ thích cafe sữa, vì nó có cũng có vị ngọt mà anh.

Hôm nay cũng lại chỉ một mình em, gọi cho mình ly cafe đen em thử thay đổi khẩu vị, em muốn nếm vị đắng của nó xem có đắng như lòng em bây giờ không? Nhìn giọt cafe rơi em thấy lòng mình trống trải,giai điệu bài hát sao nghe não lòng quá " Là vì tôi cô đơn giữa thành phố nơi đông người, là vì tôi cô đơn giữa đời trôi...". Sao giống tâm trạng của em bây giờ quá. Buồn và cô đơn đáng sợ đến vậy sao, nó còn đáng sơn hơn cả nỗi nhớ và nỗi đau nó khiến mình cảm thấy bơ vơ trên đời này.

Giá như có thể mãi đau mà không cô đơn có được không?

Share your thought