26/02/2014: Tuyên ngôn tuổi 27


Thứ nhất: tôi là một cô gái
Thứ hai: tôi 27 tuổi
Thứ ba: tôi độc thân
Khi viết những dòng này tôi thực sự mong muốn mình được yên thân, muốn tự do và làm theo tất cả những gì mình nghĩ

- Dear mom: con biết mẹ luôn mong muốn con có được mái ấm cảu riêng mình và mong có cháu bồng cháu bế trong khi bạn bè đồng trang lứa con nhiều đứa đã có gia đình ổn định. Con hiểu sự lo lắng của mẹ, nhưng bản thân con thì chưa muốn những điều đó, ít ra là đến bây giờ bản thân con vẫn chưa sẵn sàng đón nhận bất kì ai. Những anh chàng mẹ dẫn về xem mắt cho con, ai cũng tốt, ai cũng ổn định hiền lành ngoan ngoãn (nhận định của mẹ), và con tin điều đó là đúng, song đó là cảm giác của mẹ về họ còn con thì không. Những tổn thương ở quá khứ, những mất mát vì con đã từng buông tay vẫn đeo bám con đến tận bây giờ, con cần thời gian để quên, con cần thời gian để chấp nhận, Trên tất cả là con không hề có cảm giác với bất kì ai, dù chỉ một chút cảm mến một chút để tâm. Mẹ nói chỉ cần cho người ta cơ hội, chỉ cần người ta yêu con rồi từ từ con sẽ yêu thôi, rất tiếc con lại phải xin lỗi mẹ lần nữa, con không thể. Chính con không chấp nhận sự lừa dối bản thân mình , khi đã không có cảm giác thì mọi hành động đều chỉ là gượng ép là giả tạo, những lúc như thế con thực sự thấy bất an thấy ghê sợ chính con người mình luôn.

Xin mẹ hãy hiểu hãy ở vị trí của con, suy nghĩ dựa trên tính cách con người con để thôi ép buộc con có được không? con 27 tuổi cũng đã trải qua nhiều lần vấp váp cũng đã từng tổn thương, từng yêu và đau khổ, con 27 tuổi cũng đã nhận ra bản thân chỉ chấp nhận những ai mà cho con cảm giác. Vì thế đừng ép, đừng giận, đừng mắng hay nhì nhèo con thêm nữa. Con muốn được tự do thoải mái không phải chạy trốn những khi có trai tới chơi nhà, không phải lang thang ngoài đường cho tới tối mịt mới về để tránh sự gặp gỡ nhạt nhẽo, và hơn cả con muốn về nhà với tâm trạng bình thản yên tâm chứ không phải nhấp nhỏm e dè, con muốn có nơi chốn bình yên nhất đó là nhà

- Dear all: tất cả ở đây là những người đã và đang ngày đêm xoi mói vào cuộc đời độc thân bình yên của tôi. Xin hãy để tôi yên, đời tôi là của tôi, dù xấu dù đẹp dù tốt dù dở thế nào vẫn là đời tôi không liên quan chút nào đến hòa bình hạnh phúc của quý vị, nên làm ơn hãy dừng những lời nói và suy xét chĩa vào tôi như bây giờ. Các vị chưa bao giờ là tôi, hiểu về quá khứ tôi hay con người tôi thì cớ gì can thiệp vào tình cảm của tôi? Tôi chỉ mong muốn các vị cứ chú tâm lo cho con cái mình, hạnh phúc con cái mình và cũng xin tôn trọng ý kiến của con cái mình trước khi đặt sự quan tâm tới người dưng như tôi đây.

Xã hội hiện đại rồi không lạc hậu như xưa, con gái 27 tuổi không phải là đã quá lứa, không phải đã ế đến nơi, không phải là bia đá để mọi người ngắm nghía rồi nhận xét rồi đàm tiếu về tuổi đời và hôn nhân của họ. Mọi người cũng có con mà, mọi người phải hiểu hơn ai khác chứ? Tôi chưa bao giờ để tâm đến dư luận nhưng cho tới bây giờ tôi đã dần thấm thía sức ảnh hưởng của nó như nào, tuy nhiên con người tôi được cái lì là nhất, khốn nạn là cái thứ hai tôi tự hào nên tôi vẫn sẽ đạp lên dư luận mà sống, dù cho sau này tôi chả yêu ai, tôi không có gia đình của mình đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ sống vui khỏe với đời và tận hưởng thế giới của tôi một cách mỹ mãn nhất. Các vị cũng nên bớt hóng hớt để vui sống với cuộc đời mình thì hơn.

Chốt lại: Tôi hài lòng với việc độc thân của chính mình, và tôi sẽ yêu khi trái tim tôi rung động, còn nếu nó không rung thì tôi vẫn sẽ chấp nhận nó một cách hiên ngang nhất. Tôi thích sự tự do và thích làm theo suy nghĩ của chính mình.

Đôi lời tâm sự tôi xin gửi vào đây, nhờ gió nhờ mây mang nó đi hộ nhé!!!

Share your thought